TORRIE,
JAY VÀ TÔI
“NGƯỜI
BẠN TỐT NHẤT LÀ NGƯỜI MÀ BẠN CÓ THỂ NGỒI CÙNG Ở BẮT CỨ ĐÂU, CÙNG ĐUNG ĐƯA MÀ
KHÔNG NÓI MỘT LỜI, ĐỂ KHI BƯỚC ĐI, BẠN LẠI CẢM THẤY NHƯ ĐÃ NÓI HẾT MỌI ĐIỀU.”
(KHUYẾT DANH)
- Cậu có muốn chơi lại trò bập bênh
không? Tớ nghĩ là cậu không được chơi trò này mấy năm nay rồi, đúng không?
Tiếng nói của Jay kéo tôi về thực tại.
Tôi đưa mắt nhìn quanh. Những tia chớp chạy dọc bầu trời như xé toạc cả màn
đêm. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi bất giác rùng mình. Chỉ một lúc trước,
sân chơi này còn rộn ràng tiếng cười đùa của các em nhỏ. Giờ thì nó đã chìm
trong không khí tĩnh lặng đến ghê người.
Tất cả như không có sự sống! Thế rồi
tôi nghĩ đến Torrie - và lòng quặn thắt lại. “Đừng chết Torrie! Cậu không được
chết lúc này!”
Jay kéo tôi chạy băng qua sân trường tới khu chơi bập bênh. Tôi lặng người khi nhìn những cột xích đu. Tất cả gợi nhắc tôi những kỷ niệm êm đềm cùng Torrie khi cả hai còn là những cô bé cậu bé sáu tuổi.
Jay giữ chặt một đầu của cái bập
bênh để tôi ngồi vào. Sau đó cậu ấy ngồi vào đầu kia và nhìn tôi mỉm cười.
Thế nhưng, do Jay nặng hơn tôi nên
khi cậu ấy vừa ngồi xuống, tôi đã bị nhấc bổng lên cao. Tôi bật cười khi nhìn
thấy Jay đáp thẳng xuống đất:
- Quá đẹp! Một pha đáp đất kinh điển
đấy, Jay.
Jay nhún chân và tôi dần rơi xuống.
Nhưng chẳng bao lâu sau tôi lại được đẩy lên cao. Tôi nhìn xuống đất, có cảm
giác như mình đang bị treo lơ lửng giữa không trung như thế này từ rất lâu. Tôi
nhìn Jay, chẳng thể nhớ tại sao mình lại ở đây với cậu ấy lúc này. Tôi biết Jay
đang tìm mọi cách để giúp tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ đau buồn về Torrie.
“Tại sao lại như vậy
hả Torrie? Chúng ta đã thề là sẽ không rời xa nhau mà...”
Jay cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi
bằng lời đề nghị:
- Này Emily! Cậu muốn chơi tiếp chứ?
“Tỉnh táo nào
Emily! Mày cần phải thể hiện là mày vẫn ổn chứ.” - Tôi cố tự trấn
tĩnh:
- Tất nhiên! Khi còn nhỏ, cậu có
bao giờ tham gia cuộc thi...
- Thi xem ai có thể đu đưa cao nhất
à? - Jay cắt ngang và cả hai chúng tôi cùng cười vang. Thế nhưng nụ cười của
tôi tự nhiên ngừng lại khi tôi nghĩ đến Torrie.
“Cậu có nhớ không
Torrie, tớ luôn thắng cậu trong trò đu quay. À không, không phải là luôn luôn. Nhưng
Tome ạ! Giờ cậu lại nằm trong bệnh viện mà tớ thì không thể biết liệu cậu còn
có thể chơi trò đó với tớ được nữa không. Cậu phải thức dậy để thắng tớ chứ!”
Tôi ép mình cười và tiếp tục câu
chuyện với Jay. Chiếc đu lúc này lên cao hơn rất nhiều.
Jay hét lớn:
- Tớ cá là tớ có thể lên cao hơn cậu!
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý. Tôi
nhún mạnh chiếc đu theo nhịp điệu và để tóc tự do bay trong gió. Tôi nhìn qua
Jay; cậu ấy cũng đang nhìn tôi bằng đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười nửa miệng
như mọi khi. Nụ cười của Jay như muốn nói với tôi rằng:
- Emily! Cười lên nào!
Thực lòng tôi không muốn làm Jay buồn
bằng vẻ mặt nặng nề của mình. Nhưng tôi thật sự không biết làm thế nào để có thể
nén bớt cảm xúc. Chúng tôi dừng trò đu quay và đi bộ trở lại xe.
Jay bắt chuyện:
- Emily này! Cậu sẽ vượt qua được
chuyện này dễ dàng hơn nếu cậu luôn biết giữ cho đầu óc của mình hướng về những
vấn đề khác.
“Torrie ơi! Tại sao cậu lại ngốc vậy?
Tại sao cậu lại đi cùng xe với gã say rượu đó? Chẳng lẽ cậu cũng không thấy
khúc cua?...”
- Tớ xin lỗi, Jay. Nhưng cậu vừa
nói gì vậy?
- Emily, chúng ta cần nói chuyện. Cậu
có muốn biết chuyện gì khiến tớ khó chịu nhất không?
- Là gì?
Jay nói tiếp như thể không cần đến
câu trả lời của tôi:
- Tại sao những cô gái xinh đẹp và
tốt bụng lại luôn tự hành hạ mình một cách vô lý như vậy chứ?
Và cuối cùng tôi òa khóc.
Jay ôm chặt tôi vào lòng; và tôi hiểu
được rằng điều khiến cho đôi mắt cậu ấy lấp lánh như vậy là do những giọt nước
mắt chưa kịp rơi. Đó là điều tôi chưa từng thấy ở Jay.
Jay vỗ về tôi rồi nói tiếp:
- Tớ muốn thay đổi cả thế giới để cậu
không bao giờ phải khóc thêm lần nữa. Vậy là đêm đó tôi khóc cho Torrie, còn
Jay thì khóc cho tôi.
- Emily Carney -