“NẾU KHÔNG THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC THỰC
TẠI THÌ BẠN HÃY THAY ĐỔI THÁI ĐỘ VÀ CÁCH NHÌN CỦA MÌNH. SỰ LẠC QUAN, NIỀM TIN
VÀ HY VỌNG SẼ ĐƯA BẠN ĐẾN MỘT VIỄN CẢNH TƯƠI SÁNG TRONG TƯƠNG LAI.” (KHUYẾT
DANH)
Vừa nghe tiếng chuông báo hiệu ra
chơi, các bạn trong lớp tôi đã hét toáng lên:
‒ Giờ chơi tới rồi!
Theo chân các bạn, tôi nhanh
chóng xếp vào hàng dài và ngồi vào vị trí của các cổ động viên. Tôi đứng cuối
hàng, mắt nhìn xuống đất, tay cầm hộp bút màu đen cũ kỹ và đá đá lớp sỏi dưới chân
mình. Tôi có cảm giác mình là đứa con trai duy nhất phải ngồi lại cùng đám con
gái ở ngoài vạch sơn để cổ vũ cho trận bóng rổ giữa những cậu bạn trong lớp.
Không ai để ý đến tôi cả. Tôi tự hỏi đến bao giờ thì mình mới có thể thi đấu
như họ...
Trận đấu đang diễn ra căng thẳng
và hấp dẫn thì Joe trượt chân ngã nhoài. Cậu ấy được đồng đội đưa ra ngoài với
cái chân khập khiễng và đội của Joe rơi vào cảnh thiếu người.
John chạy tới chỗ tôi, sốt sắng hỏi:
‒ Cậu có muốn chơi cho đội tớ
không?
John có dáng người cao, hơi gầy
nhưng tính tình rất thân thiện và cởi mở. Cậu ấy luôn được thầy cô và các bạn
trong lớp yêu mến. Dù rất muốn nhưng tôi vẫn ngồi yên và trả lời:
‒ Tất nhiên là có. Nhưng tớ sẽ
chơi ở trận tới.
Hôm sau, như thường lệ, tôi ngồi
ăn trưa cùng bạn bè trong căn-tin trường thì John đến. Cậu ấy hỏi tôi:
‒ Hôm nay cậu sẽ chơi bóng với
chúng tớ chứ? Chân Joe vẫn còn đau.
Thoáng chút ngập ngừng, tôi trả lời:
‒ Ừ, tớ sẽ thử.
Sau giờ nghỉ trưa, cả lớp đổ ra
sân bóng rổ của trường. John đưa tay vẫy tôi trước sự ngạc nhiên của nhiều người.
Tôi chậm rãi bước về phía cậu ấy. Tôi nhìn hai bên sân tập và thấy mọi người
cũng đang chăm chú nhìn tôi.
Trận đấu bắt đầu và mọi thứ đều
diễn ra tốt đẹp. Quan trọng nhất là tôi đã thấy tự tin và bắt nhịp được với
toàn đội. Trong trận đấu, tôi nhận được khá nhiều đường chuyền và luôn nỗ lực hết
mình mỗi khi chạm bóng. Tôi đã vài lần ném bóng vào rổ và cũng đã ghi được vài
điểm. Tôi nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của các bạn nữ trong lớp sau mỗi pha
ghi điểm. Dù chỉ được tán thưởng trong một trận bóng rổ trong giờ chơi nhưng
tôi lại có cảm giác như mình đang chơi cho đội vô địch New York vậy. Cảm giác ấy
thật tuyệt! Sau những buổi ngồi xem các bạn thi đấu, cuối cùng tôi cũng đã được
tham gia, mà thậm chí còn ghi điểm nữa!
Nhưng khi tôi di chuyển ra đường
biên, một nhóm các bạn nữ cổ vũ cho đối phương đã nhìn vào tôi và hét lớn:
"Thằng béo!”. Tôi cố gắng giả lơ và tập trung vào trận đấu. Tuy nhiên, dù
nói thế nào thì tôi cũng không thể không nghĩ đến câu nói của họ. Quả thật, tôi
béo hơn nhiều người khác.
Chiều hôm đó, tôi im lặng suốt cả
buổi học để tránh tiếp chuyện với những người đã trêu chọc mình. Tôi cũng không
muốn để họ trông thấy khuôn mặt buồn bã của mình. Rồi buổi học dài đằng đẵng đó
cũng kết thúc, tôi leo lên xe buýt trở về nhà; chán nản tựa đầu vào cửa sổ xe
nghĩ ngợi. Lúc xuống xe, tôi nhìn thấy mẹ đang đứng đợi tôi ở trạm dừng. Tôi chạy
vội về phía mẹ và bật khóc nức nở. Tôi kể cho mẹ nghe việc mình bị trêu chọc và
nói với mẹ rằng tôi chỉ có một ao ước duy nhất là mình được gầy hơn. Mẹ ôm tôi
vào lòng và nói với tôi những lời an ủi ngọt ngào nhất. Thế nhưng tôi vẫn không
cảm thấy nhẹ lòng.
Đêm đó, tôi đi ngủ trong suy nghĩ
chán nản, lòng chỉ mong mình được sụt cân ngay vào sáng hôm sau. Tôi ganh tị với
tất cả những đứa bạn không bao giờ bị trêu chọc như mình. Tôi cố gắng tự an ủi
rằng biết đâu chuyện này sẽ giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn khi trưởng thành. Tuy nhiên,
ngay lúc này đây, tôi là một thằng con trai không được bọn con gái chú ý đến.
Và càng nghĩ, tôi lại càng thấy hết sức khổ tâm.
Tôi cố gắng điều chỉnh cân nặng của
mình trong vài năm sau đó. Tôi thường xuyên tham gia các buổi dã ngoại và những
hoạt động ngoài trời khác. Tôi thức dậy sớm và vận động rất nhiều trong suốt thời
gian dài. Lúc đầu, vấn đề cân nặng vẫn khiến tôi cảm thấy chán nản. Tôi vẫn béo
như lúc trước. Sau vài tuần, tôi đã giảm được một vài cân. Thế rồi một hôm, mẹ
đến thăm tôi sau 5 tuần tôi đi học xa nhà và tỏ ra hết sức ngạc nhiên khi thấy
tôi “gọn gàng” hẳn. Sau ba năm miệt mài tập luyện, cuối cùng tôi đã làm được điều
mình muốn.
Một ngày nọ, tôi trở về nhà và
nhìn thấy một cậu bé đi ngược về hướng mình. Cậu bé đó cũng thừa cân giống tôi
ngày xưa. Khi nhìn cậu lầm lũi bước qua, tôi bỗng thấy thương vô cùng. Có lẽ cậu
cũng bị bạn bè trêu chọc như tôi lúc trước...
Ngày hôm sau tôi lại thấy cậu bé ấy
ở trường, theo sau cậu là một nhóm học sinh khác. Một trong số chúng hét lên:
‒ Ê, thằng mập kìa!
Một đứa khác thì chế nhạo cậu bé
khi cậu cố len lỏi tới tủ đựng đồ của mình:
‒ Mày là đứa béo nhất tao từng thấy
đấy!
Bọn chúng thay phiên nhau gọi cậu
bé bằng những từ ngữ mà tôi đã từng nghe nhiều năm về trước. Cơn giận trào lên,
tôi tiến tới chúng và quát lớn:
‒ Tránh ra cho cậu ấy đi! Cậu ấy
đã làm gì có lỗi với các cậu hả?
Sau khi tất cả bỏ đi, cậu bé đó
quay lại nhìn tôi, mỉm cười cảm ơn và sau đó đi về lớp của cậu. Tôi đứng nhìn
theo bóng cậu bé khuất dần sau dãy hành lang. Lần này, cậu đã ngẩng cao đầu...
‒ David Gelbard –