NGÔI NHÀ TRÊN CÂY
(Trích Tốt-chô-chan bên cửa sổ, Cư-rô-ya-na-ghi Tê-sư-cô)
[...] Khi ấy, một
bạn nam ngồi phía sau Tốt-tô-chan đứng dậy đi lên bảng.
Trên tay bạn cầm quyển vở. Có vẻ nhu bạn định đến chỗ
cô giáo, cô đang giảng bài cho một bạn khác ở bàn bên cạnh bảng đen. Khi thấy bạn
đi qua trước mặt, Tốt-tô-chan bèn thôi không nhìn ngang nhìn ngửa nữa, mà ngồi
chống cằm, dán mắt vào nhìn bạn đi. Mỗi lần bạn bước đi, cái chân lại bị
kéo lê theo. Người bạn lắc lư rất mạnh. Ban đầu
Tốt-tô-chan còn tưởng bạn cố tình làm thế. Nhưng khi
nhìn được một lúc, Tốt-tô-chan hiểu ra không phải bạn cố
tình mà nó là như thế.
Đoạn trích Ngôi nhà trên cây (trích Tốt-chô-chan bên cửa sổ, Cư-rô-ya-na-ghi Tê-sư-cô)
Khi bạn nam đó quay về chỗ ngồi, ánh mắt bạn bắt gặp ánh mắt Tốt-tô-chan, cô bé vẫn còn đang chống cằm nhìn. Bạn nhìn Tốt-tô-chan và mỉm cười. Tốt-tô-chan cũng vội mỉm cười đáp lại. Khi bạn ngồi vào ghế, bạn ngồi được vào ghế cũng lâu hơn các bạn khác, Tốt-tô-chan quay hẳn người xuống, hỏi:
- Sao cậu lại đi
như thế?
Bạn nam nhẹ nhàng
trả lời Tốt-tô-chan bằng giọng hiền lành. Tuy vậy giọng bạn nghe rất lanh lợi:
- Mình bị bại liệt.
- Bại liệt?
Tốt-tô-chan hỏi lại
vì chưa nghe thấy tù đó bao giờ. Bạn nam lại hạ thấp giọng hơn:
- Đúng rồi, bại liệt.
Không chỉ có chân đâu. Cả tay nữa...
Nói
xong, bạn ấy chìa tay ra, bàn tay với những
ngón dài co quắp như dính cả vào nhau. Tốt-tô-chan nhìn bàn tay trái đó của bạn,
lo lắng hỏi:
- Không chữa được
à?
Bạn nam không nói gì.
Tốt-tô-chan thấy buồn vì nghĩ mình đã hỏi điều không phải. Nhưng ngay lập tức,
bạn ấy đã cất giọng hồ hởi:
- Mình tên là
Ya-ma-mô-tô Ya-sư-a-ki. Còn cậu?
Tốt-tô-chan rất vui
khi nghe thấy giọng nói khoẻ khoắn đó, liền nói thật to:
- Tốt-tô-chan!
Tinh bạn của
Ya-ma-mô-tô Ya-sư-a-ki và Tốt-tô-chan đã bắt đầu như thế đó.
[ ... ] Ngày tiếp
theo của ngày tiếp theo của buổi “dã ngoại” ở hội trường là ngày Tốt-tô-chan có
một cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Đó là cuộc hẹn với
Ya-sư-a-ki-chan. Một cuộc hẹn hoàn toàn bí mật với bố,
mẹ và cả người nhà Ya-sư-a-ki-chan nữa. Hẹn gì mà ghê vậy? À, chả là Tốt-tô-chan
hẹn Ya-sư-a-ki-chan đến thăm cây của mình ấy mà. Gọi là cây của Tốt-tô-chan
nhưng thật ra đó là một cái cây ở trường Tô-mô-e, mỗi học sinh trường Tô-mô-e
được chọn riêng cho mình một cái
cây để leo trèo. Cây của Tốt-tô-chan mọc ở góc
sân trường, cạnh hàng rào, quay ra con đường nhỏ dẫn đến Cư-hôn-bứt-sư
(Kuhonbutsu). Cây đó khá to, lúc trèo tuy hơi
trơn nhưng nếu trèo được lên rồi thì chỗ cách mặt đất khoảng hai mét sẽ có một
cái chạc đôi, cái chạc này lại hơi trũng xuống trông giống như cái võng. Vào giờ
ra chơi hoặc sau khi tan học, Tốt-tô-chan thường leo lên đó, ngồi ngắm nhìn cảnh
vật ở xa, ngắm bầu trời hoặc mọi người qua lại. [... ]
Tuy nhiên,
Ya-sư-a-ki-chan bị liệt nên chưa bao giờ trèo cây cũng như không có cây riêng.
Tốt-tô-chan quyết định sẽ mời Ya-sư-a-ki-chan lên cây của mình
nên đã hẹn với Ya-sư-a-ki-chan hôm nay. Tốt-tô-chan phải
giữ bí mật vì sợ thế nào mọi người cũng phản đối.
[ ... ] Khi Tốt-tô-chan
đến trường với tấm vé tháng xe điện vẫn còn lúc lắc trên
cổ thì đã thấy Ya-sư-a-ki-chan đứng cạnh luống hoa trong sân
trường không có bóng người. Ya-sư-a-ki-chan chỉ hơn Tốt-tô-chan có một tuổi
thôi nhưng lúc nào cũng nói năng như thể lớn hơn nhiều lắm.
Trông thấy Tốt-tô-chan,
Ya-sư-a-ki-chan kéo lê đôi chân, tay vươn ra đằng trước, chạy lại phía Tốt-tô-chan.
Nghỉ đây là một cuộc phiêu lưu hoàn toàn bí mật, Tốt-tô-chan càng thấy phấn chấn
hơn, cứ nhìn mặt Ya-sư-a-ki-chan rồi cười “hi hi”.
Ya-sư-a-ki-chan cũng cười theo. Sau đó, Tốt-tô-chan dẫn Ya-sư-a-ki-chan lại cái
cây của mình. Như đã tính toán từ tối hôm trước, Tốt-tô-chan chạy đến kho đồ của
bác quản trường, khệ nệ kéo ra một cái thang, dựng vào chỗ chạc đôi, nhanh
chóng leo lên, giữ chặt đầu thang ở bên trên và nói vọng xuống:
- Được rồi đấy, cậu
leo lên đi!
Nhưng cả chân và
tay Ya-sư-a-ki-chan đều rất yếu, không tài nào trèo lên được, dù chỉ là bậc đầu
tiên. Thấy thế, Tốt-tô-chan lại thoăn thoắt leo xuống, lần này, Tốt-tô-chan đứng
bên dưới, đỡ mông của Ya-sư-a-ki-chan và đẩy lên. Nhưng Tốt-tô-chan vừa nhỏ vừa
gẩy nên chỉ đỡ mông của Ya-sư-a-ki-chan thôi cũng hết sức rồi,
chẳng còn sức đâu mà giữ cái thang đang đung đưa đung đưa nữa. Ya-sư-a-ki-chan
bò chân ra khỏi bậc thang, im lặng, đứng cạnh cái thang, mắt nhìn xuống dưới. Lần
đầu tiên Tốt-tô-chan cảm thấy việc này khó hơn mình tưởng. Làm thế nào bây giờ...
Nhưng dù thế nào thì
Tốt-tô-chan cũng muốn Ya-sư-a-ki-chan trèo lên cây của mình vì Ya-sư-a-ki-chan
đang rất háo hức. Tốt-tô-chan đi một vòng rồi dừng lại trước mặt
Ya-sư-a-ki-chan, lúc này đang trông có vẻ buồn buồn. Tốt-tô-chan phồng má ra
làm trò và dõng dạc tuyên bố:
- Cậu đợi nhé! Tớ
vừa nghỉ ra cái này hay cực!
Sau đó, Tốt-tô-chan
lại chạy đến kho đồ, lôi hết cái này tới cái khác ra đề xem đây có phải là
cái hay cực không. Cuối cùng, Tốt-tô-chan phát hiện ra một cái thang gấp.
- Cái này thì
không sợ rung nên chẳng cần phải giữ.
Tốt-tô-chan kéo
cái thang ra chỗ cái cây. Tốt-tô-chan không ngờ là mình lại khoẻ đến
thế. Lúc dựng cái thang lên thì nó Cũng vừa gần đến chỗ chạc đôi. Tốt-tô-chan bảo
Ya-sư-a-ki-chan, giọng như chị nói với em trai:
- Được chưa? Đừng
sợ! Nó không rung nữa đâu.
Ya-sư-a-ki-chan
nhìn cái thang với ánh mắt e dè rồi quay sang nhìn Tốt-tô-chan
đang đầm đìa mồ hôi.
Ya-sư-a-ki-chan cũng đầm đìa mồ hôi. Ya-sư-a-la-chan ngước nhìn lên cái cây,
sau đó, đặt bàn chân lên bậc thang đầu tiên VỚI vẻ rất quyết tâm.
Cả Tốt-tô-chan và
Ya-sư-a-ki-chan đều không rõ phải mất bao lâu để Ya-sư-a-ki-chan leo lên được bậc
trên cùng. Dưới cái nắng hè gay gắt, cả hai chẳng nghĩ ngợi
gì hết. Giờ chỉ cần Ya-sư-a-ki-chan leo được lên trên thôi. Tốt-tô-chan đứng
bên dưới, tay nâng chân Ya-sư-a-ki-chan, còn đầu thì đỡ
mông của Ya-sư-a-ki-chan. Ya-sư-a-ki-chan cũng hết sức cố gắng, cuối cùng cũng
đã leo được lên bậc trên cùng.
- Hoan hô!
Nhưng giờ mới gọi
là giây phút tuyệt vọng. Lúc này, Tốt-tô-chan đã leo lên chỗ chạc đôi.
Ya-sư-a-ki-chan ở bậc trên cùng của cái thang, nhưng Tốt-tô-chan có
kéo thế nào cũng không thể đưa Ya-sư-a-ki-chan từ
trên cái thang sang bên cái cây được. Ya-sư-a-ki-chan vẫn bám vào
cái thang, đưa mắt nhìn Tốt-tô-chan. Đột nhiên, Tốt-tô-chan muốn oà lên khóc.
Không thể
thê này được. Mình mời Ya-sư-a-ki-chan lên cây của mình để
chỉ cho Ya-sư-a-ki-chan xem rất nhiều thứ cơ
mà...
Nhưng Tốt-tô-chan
không khóc. Tốt-tô-chan mà khóc thì thế nào Ya-sư-a-ki-chan cũng
sẽ khóc theo.
Tốt-tô-chan cầm
bàn tay có các ngón đang dính chặt vào nhau vì bại liệt của Ya-sư-a-ki-chan.
Bàn tay có các ngón tay to và dài hơn nhiều ngón tay của Tốt-tô-chan. Tốt-tô-chan
cứ nắm bàn tay đó một lúc lâu, rồi nói:
- Cậu hãy nằm xuống
đi, giống như lúc ngủ ấy. Mình sẽ thử kéo sang.
Chắc chắn người lớn
sẽ hét toáng lên khi trông thấy cảnh tượng lúc này: Ya-sư-a-ki-chan nằm sấp
trên cái thang còn Tốt-tô-chan đứng trên chạc đôi, với
tay sang. Hai bạn đã ở trong một tư thế nguy hiểm như thế đó.
[... ] Bàn
tay nhỏ bẻ của Tốt-tô-chan nắm chặt bàn tay của Ya-sư-a-ki-chan, cố gắng kéo bạn
sang bên cái cây với tất cả sức lực của mình.
Thi thoảng, những
đám mây lớn kéo tới che cho hai bạn khỏi cái nắng đang thiêu đốt.
Cuối cùng, hai bạn
cũng có thể ngồi đối diện nhau trên cùng một cái cây. Tốt-tô-chan đưa tay vuốt
mái tóc rẽ ngôi, cúi chào Ya-sư-a-ki-chan:
- Chào mừng cậu đến
nhà tớ!
Ya-sư-a-ki-chan dựa
vào thân cây, cười e thẹn:
- Xin
phép cậu.
Đây là lần đầu
tiên Ya-sư-a-ki-chan được nhìn thấy những cảnh vật như thế trong đời.
Ya-sư-a-ki-chan sung sướng nói:
- Trèo lên cây là
thế này hả, giờ tớ mới biết.
Sau đó hai bạn ngồi
trên cây và nói rất nhiều chuyện.
(Nguồn: Sách học sinh Ngữ văn 7 Kết nối tri thức với cuộc sống,
NXB Giáo dục Việt Nam, Tr 33 - 37)
